(Tôi còn nhớ, hồi ấy, hôm sau, đến lớp, giờ sinh hoạt đầu tuần, cô giáo chủ nhiệm hỏi tôi trước lớp: Hôm qua em đi đâu để mẹ phải tìm? Em đi chơi điện tử ạ. À, vì đang viết, có thể mọi người xung quanh ngó vào một cái. Ngôn từ không có gì mới.
Tại sao tôi cứ phải cố đấm ăn xôi ra rả về cái thiện như vậy nhỉ? Tôi có chứa nó ăm ắp trong lòng đâu. Bạn thường nhớ đến một câu trong truyện Muối của rừng của Nguyễn Huy Thiệp mà bạn sẽ tìm cuốn truyện để trích cho chính xác: Nhưng bàn tay trắng nõn nà trên tóc ông như dìm ông xuống.
Nhưng lúc đó hình như mẹ khóc. Các cô gái câm thường nói rất nhiều bằng trí tưởng tượng của người khác. Hắn biết giải pháp vượt qua chúng nhưng lại không tự vượt qua được.
Chỉ khi ta gặp họ, ta mới hiểu họ là ai. Nhiều khi đã chán tên sêri NGOÁY MŨI nhưng ngại đặt tên khác. Họ đã bị những kẻ đứng trên và tuổi tác biến thành những nhà giáo điều, cái mà tuổi trẻ họ đã từng bất bình.
Sách phôtô, giấy rất dễ cháy. Không muốn bỏ họ đi, bạn đặt mỗi chân lên một con đường. Bên trái là những ô cửa kính mà bên trong có những bàn ăn, người ăn và ánh đèn vàng ấm cúng.
Chà, ông anh này cũng không đến nỗi phong kiến như vẻ lừ đừ của ông ta. Tiếp theo thì còn tùy. Khi ấy, nếu quả họ thấy tôi bất hiếu, tôi lừa dối thì tôi càng mong họ đuổi tôi ra khỏi nhà để đỡ phải nhìn mặt nhau.
Mà này, mấy giờ rồi còn tưởng tượng! Mày đang mất cái giấc mơ. Cho rằng bạn lông bông không kiến thức không có khả năng tự lập nên gò bạn vào con đường và sự lựa chọn của họ. Rằng bạn trẻ dại, ích kỷ không hiểu nổi tấm lòng trời bể của người thân.
Mà bác thì dùng toàn công thức. Tôi kém nhất khoản này. Nhưng dù có ông nào bảo đời thực ảo khôn lường, sướng có khi là khổ, khổ có khi là sướng, mới có khi là cũ, cũ có khi là mới, xã hội nào mà chả như xã hội nào, cải tạo mà làm gì thì kệ cha ông ta.
Để nấu cơm cho anh ăn. Mua để đến những giờ bỏ học. Chỉ có một cách giải quyết thôi, vứt bớt những gánh nặng vô hình đi.
Mày hóa thành mồ hôi, thành máu để rịn ra? À, túi táo để trên bàn, anh mang về làm quà cho chị và các cháu. Nhưng tất cả nói chung đều thật chán, thật tẻ nhạt và vô nghĩa.