Một ngày nọ, tại một buổi bình thơ ở New York, Jolie tình cờ gặp Bill. Cả hai cách trên đều là những thí dụ trực diên về sức ảnh hưởng của vô thức đến cách ta suy nghĩ, cảm nhận và hành xử. người không may thường không tìm cách học từ những sai sót đã qua,hoặc tìm ra những cách khắc phục khác cho vận đen của mình.
Họ không nhớ một cách ý thức rằng mình đã nhìn thấy những đường nét ấy rồi, nhưng vì lý do gì đó họ chỉ đơn giản là thích chúng hơn mà thôi. Cố đặt mục tiêu càng cụ thể càng tốt: có thể viết những câu đại loại như: “tôi muốn hạnh phúc”. Có một người bạn xa thành phố ghé thăm.
Ngược lại, người không may hiếm khi trải qua những kinh nghiệm đại loại, hoặc, như trong trường hợp cua Tephen, hay gặp phải người mang đến những tác động tiêu cực lên cuộc đời họ. tôi nghĩ ngày nào mình còn viết đến nhiều nơi nữa, ngày ấy mình đang làm điều tích cực”. Đó là một quyết định dũng cảm, nhưng Sarah tin rằng mình đã đúng.
Với nhiều người, tôi tiến hành phỏng vấn tỉ mỉ; với nhiều người khác, tôi yêu cầu họ viết nhật ký; với nhiều người khác nữa, tôi mời đến phòng thực nghiệm của tôi để làm một số thí nghiệm; và với nhiều người khác nữa. Bất cứ người lớn nào tôi tiếp xúc đều đối xử với tôi thật tử tế và tôn trọng. Ta khăng khăn từ chối đối diện với thất bại như thế nào, ta quan hệ, tương tác với người khác ra sao, và người khác tác động tới ta như thế nào.
Người may mắn không day dứt, gặm nhấm mãi vận rủi của mình. Đó là ví dụ đơn giản về niềm mong chờ có thể khiến chúng ta giao tiếp với nhau theo cách thức niềm mong chờ chúng ta thành hiện thực. tiếp theo, mọi người được đưa cho một cây bút chì khác và được yêu cầu viết ra những gì họ nhớ từ hai đoạn văn trên.
Sẽ vui vẻ tuyệt vời trong kỳ nghỉ tới. Và có bằng chứng nào cho rằng điều gì đó thậm chí còn tích cực hơn sẽ không bay vút lên từ vận đen của bạn? Họ liền tới bến cảng Boulogne, Pháp.
Thế nhưng, như nhiều chuyện trên đời, tất cả tựu chung là vấn đề bạn nhìn nhận nó như thế nào. nếu bạn sắp phải có một cuộc họp gay cấn. jolie vô cùng háo hức với cơ hội này, nhưng một vướng mắc duy nhất là cô không có chỗ ở tại New York.
Trong chương này, tôi sẽ trình bày những kết quả từ trường học may mắn. trong suốt quyển sách này chúng ta đã gặp Lee, giám độc tiếp thị may mắn. tập trung tâm trí vào từ đó và cố không để đầu óc lan man sang đề tài nào khác.
Khi tôi phỏng vấn Jonathan, anh kể cho tôi về cách anh kiên trì đối mặt với thất bại và thích thú đi tìm những giải pháp khác thường cho những khúc mắc: “câu noi cửa miệng của ông nội người Đức của tôi, tạm dịch, là ‘khó khắn đến với gia đình ta thế nào rồi cũng qua’. Còn không thì bạn hãy bình phẩm về cái gì đó ở người kia mà bạn thấy thích, thấy thú vị. Câu tuyên bố khả năng xảy ra với bạn(0 -100) Có người cho rằng bạn là người có tài
ví dụ, để tìm hiểu xem ký ức của chúng ta hoạt động như thế nào, các nhà nghiên cứu sẽ quan sát những người đặc biệt ghi nhớ giỏi hay dở. Sau khi tốt nghiệp trường y, tôi được nhận làm bác sĩ nội trú ở đại học Stanford, Yale, và viện Johns Hopkins. Thế thì, bốn nguyên tăc tôi khám phá ra có thể được dùng hầu gia tăng may mắn và người ta sẽ gặp trong đời hay không? Vậy là chúng ta không chỉ có thể giải thích may mắn mà còn tạo ra được may mắn?