Đến chỗ học không phải để học. Chỉ thấy một tí xíu thất vọng. Sáng nay bạn mặc cái quần bò ông anh cho, khá vừa.
Bạn trân trọng nhất những người bào chữa cho người khác trước khi phán xét, và đối xử ngược lại với bản thân. Nếu muốn mang vào thì cho nước vào bịch nylông. Này, mày chuyển cái bàn này lên.
Tôi dẫn ông anh ra chỗ chải đầu. Và phần thưởng sẽ trị giá hơn cả giải Nobel. Và cháu phải sống cho chính cháu, để vợ cháu và con cháu phải có một người chồng, người cha tuyệt vời.
Đó là giấc mơ của ta và ta chỉ chấp nhận giấc mơ ấy. Các cậu không cảm ơn, các cậu lại đấu tranh vì các cậu thích thế. Nhưng cây ở đó vẫn cao vút, săn chắc và cổ kính hơn.
Nó góp phần cải thiện mối quan hệ ít hiểu nhau. Ở tuổi của nó, trong thế giới hiện đại này, mà chỉ có lượng nhận thức như vậy là còn quá kém và lãng phí năng lực. Là cả ham muốn hành động theo bản chất.
Họa chăng chỉ có thể tạm tránh sự phán xét của cộng đồng và lương tâm khi cả cộng đồng và cả lương tâm của cộng đồng đã trở nên chai sạn, a dua. Mà là một tiếng nói độc lập, chân thật và biết đều (dù không phải không có chỗ gay gắt). Tôi đến lớp mới, ngồi bàn gần cuối.
Còn nếu không biết gì, cứ để bà già yên tâm với công việc của bà ấy. Bác gái thường cung phụng bác trai, có lúc bực mình vẫn nhịn. Cũng vì thế mà anh đâm lười đọc truyện.
Hôm nay là thứ bảy, chừng nửa tháng sau cái ngày tôi khóc. Họ đã phấn đấu và họ muốn được yên ổn với thành quả. Và hay nói ngược với mọi người như một chú bé khờ.
Tôi về, cũng đỡ in ít. Kẻ đang viết cũng có thể là một quân cờ thí trong đời sống. Tớ không để ý để biết nhưng rác rơi xuống luôn dễ nhận ra hơn người ta âm thầm bỏ vào túi như chuyện tự nhiên.
Thế là dường như nó cáu, nó kêu gào to hơn. Những cơn tức và rát chạy từ dạ dày lên cổ và dọc cột sống diễn ra thường xuyên hơn. Này thì… đời người là hoa hồng héo-chỉ còn xơ lá với gai mòn…