Hỡi người đời, anh phải tự biết anh. Tôi nhận rằng câu ấy khó nói vô cùng vì quần vợt quan trọng hơn cái linh hồn bất diệt nhiều lắm. Trong một chương sau, tôi sẽ xét những cách thoả mãn khát vọng đó.
Nếu chương trình có vẻ bó buộc quá mà lại không muốn thay đổi thì có một cách là cố ý bình tĩnh bỏ phí bớt thì giờ đi trong lúc công việc này chuyển qua công việc khác. Thiên-tài cũng không được hưởng thêm, dù chỉ là một giờ mỗi ngày. Tôi chỉ khẩn khoản thưa bạn rằng một đời sống không hợp với nguyên tắc là một đòi sống ngu muội, và muốn hành động hợp với nguyên tắc thì có mỗi một cách là mỗi ngày phải nhận xét, suy nghĩ và quyết định.
Nhưng có nhiều mức độ. Thật lạ lùng! Buổi sáng, bạn thức dậy, thì này, túi bạn đã đầy 24 giờ trong cái chuỗi thời gian của đời bạn. Một người có thể muốn tới thành La Mecque (Đất thánh của những người theo Hồi giáo).
Đến mức đó thì đời ta có thể như đời sống trong tù và không phải là của ta nữa. Trên báo chúng ta thường thấy những bài bày cách sống với một số tiền nhất định, và những bài đó gây những cuộc tranh luận sôi nổi, chứng tỏ rằng người ta rất chú ý tới vấn đề. Nó là hình thức cao nhất của văn chương.
Nhiệm vụ đó cũng đã khó khăn đấy chứ! Ít người làm tròn được. Làm như vậy bạn sẽ có được một khoảng thời gian dài ít nhất là 3 giờ. Chắc là bạn muốn tin rằng hạnh phúc không sao đạt được.
Và khi đã quyết định làm xong một công việc nào thì dù nó buồn chán đến đâu, cũng phải làm cho xong. Sự thành công của đời thầy tuỳ thuộc nó. Bạn phải sống với số thời gian là 24 giờ một ngày.
Cái lợi lớn nhất của những kiệt tác đó là nó minh bạch một cách lạ lùng. Hôm đó, bạn không bỏ ra 45 phút để sửa soạn đi ngủ. Chương trình lập ra thì phải theo nhưng không được coi nó như một ngẫu tượng phải thờ.
Bởi vì trí óc có thể làm việc khó khăn, liên tiếp mà không biết mệt như tay, chân. nhưng tôi khuyên bạn, lúc đầu, có thể cứ hai đêm một lần, bỏ ra giờ rưỡi vào một công việc quan trọng là luyện trí. Bạn lại còn số vốn vĩ đại là 44 giờ từ 3 giờ chiều thứ 7 đến 10 giờ sáng thứ 2 nữa (Bên Anh nghĩ cuối tuần như vậy).
Rồi tôi sẽ xin giảng tại sao. Về điểm đó, tôi không cho rằng một thất bại vẻ vang lại hơn một thành công nho nhỏ. Thành thử, lần trước bạn tới nghe hòa nhạc, chỉ thấy thích và mê mẩn như một em nhỏ ngó những đồ chơi bóng lán, tóm lại, bạn chỉ có mặt ở đó thôi; còn lần này thì khác, bạn hẳn đã thực là sống.
Quyết tâm ngừng công việc lại để tránh cái nguy đó, là một giải pháp vô ích. Ai là người trong chúng ta không tự nhủ rằng: "khi nào có thêm chút thì giờ, sẽ làm việc này, việc nọ"? Chính bạn là người tôi muốn khuyên đấy.