Hai vị đại thần cảm tạ Cảnh Công. Một lần, hạ nghị viện họp, một hạ nghị viên mắng ông một cách thô bạo. Ba là khi giúp đỡ người khác thì phải vui vẻ, không nên lộ vẻ không tự nguyện.
Nhưng cậu ta nhanh chóng định thần, tự tát mình một cái rồi nhẹ nhàng nói: "Cậu xem cái mồm của tớ, mấy chục năm rồi mà vẫn như thời học sinh không biết giữ mồm giữ miệng vẫn cử huyên thuyên. Vị giáo sư nọ đã không hiểu thấu cái sắc thái của từ này nên dẫn ví dụ tôi không phải là đông tây, đã vô tình tự thóa mạ mình. Viên Thế Khải là một người tâm thuật gian xảo lựa gió bẻ lái.
Địa vị anh hề thấp kém nếu như trực tiếp trình bày lợi hại thì được người đời kính trọng nhưng e là vô lý. Khi gặp đối phương lần đầu nên sử dụng "biểu hiện mơ hồ". Thượng cấp hai tay ngoặc ra sau lưng cũng là một biểu hiện của tính tự cao.
Người tham lam như hổ đói, ta ban ơn cho họ chưa chắc đã không bị họ cắn lại. Chờ một lúc cậu con bèn kêu lên: "Mẹ ơi, con yêu mẹ!" nhưng chỉ nghe câu trả lời qua cửa: "Mẹ cũng yêu con, cục cưng của mẹ" nhưng cửa vẫn đóng im lìm. Về sau tôi biết đó là trang phục ông mạc lúc thế chiến lần thứ hai.
Ngụy Văn Hầu nói: "Nhạc Dương vì trẫm ăn thịt con mình đủ thấy ông ấy trung thành với trẫm đến mức độ nào". Đó là bởi vì phần kinh của hạng người ngốc này không mẫn cảm. khi nói với đối phương về một sự việc quan trọng cũng như khi trả lời đối phương, mắt không liếc ngang liếc dọc, nhìn thẳng vào mắt đối phương thì không những tăng cường sức thuyết phục của lời nói mà còn để lại cho người ta ấn tượng tràn trề sức mạnh, hành động quang minh lỗi lạc.
Cấp thượng đẳng thì gọi là tán tụng, tán dương, xưng tụng. Cho nên muốn thu thuyết phục người khác, nói nhỏ nhẹ mới là phương sách. Một vị trưởng phòng kinh doanh của công ty nọ mỗi khi gặp tôi đều kêu ca: "Đàn bà con gái thật khó hiểu, mắng thì khóc, khen thưởng một người thì đắc tội với các bà các cô khácc.
Chu Nguyên Chương thừa thắng hồi sư kịch chiến với Trần Hữu Lượng ở hồ Thiện vương. Một trường hợp khác, có một mã phu giết một con ngựa già mà Tề Cảnh Công đã từng cưỡi. Phương pháp bán khôn mua được nhân tâm cả đôi bên giỏi ở chỗ nắm được tâm lí con người, vận dụng một cách khéo léo, hai bên đều tốt.
Câu nói đó khiến Tống Văn Đế vui vẻ nhấc cần câu trở về Một hôm người vợ mặc váy, chít khăn chuẩn bị làm vệ sinh nhà ở, cầm máy hút bụi thì thấy máy hỏng: ông chồng chạy lại, mở vỏ máy ra một cách tự tin như là chuyên gia máy hút bụi. Đạo diễn trả lời: "Mỗi khi quay xong một cảnh tôi đều nói "Tốt!" dù rằng tốt hay không tốt, rồi sau đó mới chỉ dẫn cụ thêm.
Khi Lý Thắng nói chuyện với ông, ông cố ý thở hổn hển, nói không nên lời. Vấn đề là người không có kinh nghiệm đánh nhau, khó có năng lực phân biệt tình huống. Những người làm quảng cáo là những cao thủ tìm ra các chiêu bài.
Ngồi nông trong ghế bành chính là một ví dụ. Có khi phải thêm một chút chân chân giả giả tạo thành cục diện hư hư thực thực, thực thực hư hư. Nếu anh đả kích được vào tư bản đó thì không khác gì rút củi dưới nồi hạ đài anh ta.