Nếu đến nước này, họ tiếp tục coi việc dắt mũi đưa đường bạn là một nghĩa vụ và trách nhiệm cao cả thì tốt hơn là bạn nên ra đi. Bạn sẽ đứng trên ngọn dừa kia, nhìn ra mặt biển đầy tàu bè kia. Bố mẹ dắt bóng nhưng không lừa qua được tôi.
Hóa ra chờ chừng một tiếng trong bóng tối, lại ngủ tiếp được. Không thể nói một cuộc sống là lành mạnh khi nó đầy định kiến và ngộ nhận về tính chân lí của những định kiến ấy. Và chúng còn được chăm sóc kỹ hơn.
Ví dụ như dùng khi lúc anh họ kể về bạn trong bữa cơm: Anh em nhà thằng này cứ tắm xong là lấy quần áo sạch lau người, mà khăn tắm thì có. Về danh tiếng và giá trị. Và những miếng mồi lạ mà ta chưa từng biết.
Thay cho những sự trống rỗng, bất động của thói quen vật vờ. Những lần thế này, những cơn đau, năm sáu bảy năm hoặc hơn cũng dần thành quen chịu đựng, như tiếng chuông đồng hồ kia. Còn anh thì vẫn phải sống.
Cái giá chung để nhảy từ tiêm đau đến tiêm không đau. Không nên ngộ nhận đó là thứ khẩu hiệu của nhà đạo đức. Bạn sẽ phải dẻo dai, phải xoạc ra, phải dài chân ra mãi.
Oan không kém từ đạo đức chiếm đến hai phần ba dung lượng thuật ngữ đạo đức giả nên vì chữ giả mà bị ghét nhau ghét cả tông ti họ hàng. Máy ảnh thì kiếm được nhưng chụp đẹp thì không rành. Bạn biết thế là rất có hại, thà thức còn hơn nhưng bạn đã kiệt sức.
Còn tôi, chưa đến lúc. Dù biết là tạm thời thôi. Nhưng không có quyền lấy sự vất vả biện minh cho sự thiếu cập nhật những tri thức cần thiết.
Trong mơ, có lẽ bạn suy nghĩ chậm chạp và cảm nhận hình ảnh lờ đờ hơn bình thường. Nhân cách chứa đựng không ít tố chất tài năng. Tôi muốn thi xong được để yên.
Sao đến giờ mà sau mỗi chiến thắng vẫn kèm theo bao thương vong. Và trở lại chiếc bàn bé nhỏ kê ở góc phòng… Như một dòng suối đang chảy, ngủ quên, rồi lại bị đánh thức, chảy tiếp.
Tôi từng tự hỏi sao công bố cả năm trời mà chúng không đem lại cho tôi một xu nhuận bút, một sự khuyến khích từ những người có chức năng hay một lời mời cộng tác. Lúc đó tôi không có nhà. Có người cười toe toét.