Tôi đề nghị hai ngày hẹn khác nhau, cả hai ngày này đều nằm trong tháng tới, và chỉ cách nhau một vài ngày. Đây là khu vực sinh sống của người nghèo và dân lao động. Tất nhiên đó không phải là một khẩu súng thật.
Aronson cho biết Sau này, tôi có nói chuyện với những sinh viên người da đen này, và tôi đã hỏi họ, Có phải có điều gì đó làm giảm thành tích của bạn không?, Có phải việc tôi yêu cầu bạn cho biết về sắc tộc của mình đã khiến bạn khó chịu không? Bởi vì rõ ràng điều này đã tác động rất lớn đến thành tích của những sinh viên này. Nhưng bệnh nhân mắc chứng tự kỷ của Ami Klin lại quan sát miệng của Nick, rồi đến đồ uống của anh ta, và tiếp đó là cái ghim hoa của Martha. Rồi một ngày, cậu bé hàng xóm dẫn Kenna đi thăm phòng ngủ của mình.
Những người được cung cấp những từ ngữ thô lỗ cuối cùng đã xen vào cuộc nói chuyện trung bình sau khoảng thời gian là năm phút. Quá nhiều thông tin cũng xuất hiện trong các nghiên cứu giải thích tại sao đôi khi các bác sỹ lại bỏ qua một ca đau tim hay nói cách khác là các bác sỹ nhận ra ai đó đang sắp sửa hoặc đang mắc phải một biến chứng trầm trọng liên quan đến bệnh tim. Còn lúc này nhịp tim của họ là bao nhiêu? 175 ư? Hay 200?
Vào ngày mồng một tháng Năm năm 1981, Conant được triệu tập để tham dự một cuộc họp. Ở California và New York, trong thế giới quảng cáo và thung lũng Silicon, kiểu ghế này đã trở nên phổ biến phù hợp với nền kinh tế mới. Và ngay cả nếu trong tay tôi có một khẩu súng, tôi sẽ vẫn phải khom cả người trong ghế ngồi, nhoài người ra cửa sổ, và bắn vòng qua trụ cửa về phía viên cảnh sát (cần nhớ rằng, tôi đang bị quáng mắt trước ánh đèn của anh ta) và đó là tất cả những gì viên cảnh sát đó nghĩ đến.
Video từng giây, từng giây một, công việc của ông là một ví dụ tiêu biểu về cách suy nghĩ thận trọng và tỉnh táo. Lúc đó từ phần ngực trở xuống tôi không còn chút cảm giác nào. Kailynn cười nửa miệng Đúng là anh ta đã thật sự sẵn sàng tham gia vào cuộc.
Đại lộ Wheeler hôm đó có bốn nhân viên cảnh sát đi tuần: Sean Carroll, Ed McMellon, Richard Murphy và Ken Boss. Sự khác nhau biểu hiện hoàn toàn trong cách họ nói chuyện với bệnh nhân. Georgios Dontas, người đứng đầu Hiệp hội khảo cổ học ở Athens khi nhìn thấy bức tượng thì lại cảm thấy ớn lạnh.
Chẳng hạn như, những nạn nhân của chứng đột quỵ mất khả năng nói thường là những người có biệt tài trong lĩnh vực này, bởi tình trạng ốm yếu của bản thân buộc họ phải nhạy cảm nhiều hơn nữa trước những thông tin được thể hiện trên khuôn mặt của người khác. Đến lúc này, họ đã có thể thực hiện nhiệm vụ của mình. Carrol và McMellon đã bắn mỗi người mười sáu phát đạn: vừa đúng một ổ quay.
Bạn có thể thấy gì về cuộc hôn nhân của Sue và Bill qua cuộn băng video dài 15 phút trên? Liệu chúng ta có thể dự đoán mối quan hệ của họ có kéo dài lâu hay không? Tôi nghi ngờ rằng hầu hết chúng ta đều sẽ nói rằng cuộc nói chuyện về con chó không nói nên điều gì bởi quá ngắn ngủi. Bargh cho biết Về sau, chúng tôi hỏi họ những câu như Bạn đã phối hợp nhiệt tình như thế nào? Bạn mong muốn phối hợp với bạn chơi nhiều như thế nào? Và khi đó chúng tôi đặt ý niệm này tương quan với hành vi thực sự của họ và mối tương quan bằng không. Điều này đã khiến tôi ngạc nhiên.
Theo Green Wald, Khi có mối liên tưởng mạnh mẽ từ trước đó, người ta sẽ trả lời trong khoảng thời gian từ 400 đến 600 milli giây. Có thể là tôi hơi xấc. Ở Georgios Dontas, đó lại là cảm giác có một tấm kính vô hình ngăn cách ông với bức tượng.
Viên đạn găm trúng rìa ngoài mắt trái khiến mắt hắn nổ tung và lòi ra ngoài. Tuy nhiên điều thu hút sự chú ý là ở chỗ thậm chí sau khi đi chầm chậm ra khỏi phòng và xuống hành lang, những người tham gia thử nghiệm vẫn không nhận thức được hành vi của mình đã bị tác động. Bấy giờ ông vẫn còn là một trung uý trẻ chưa quen với chiến trận.