Tôi biết mình còn thích nhõng nhẽo. Giám sát tôi, điều đó có nghĩa lí gì. Đôi lúc họ quá mệt mỏi và dồn nén đến độ không nhận thức rõ hành động của mình.
Giấy vệ sinh ở đâu nhỉ, bác trai thì đang cạo râu hay làm gì đó trong nhà tắm. Các cậu không cảm ơn, các cậu lại đấu tranh vì các cậu thích thế. Rồi đến nằm bên nàng.
Với nhà đạo đức, mục đích sống là lâu dài, có trước có sau. Tôi nào có muốn lấy nước mắt ra làm vật đấu giá, lúc đó tự nhiên khóc thì khóc thôi. Sống phải khéo lắm, miễn là không làm gì sai.
Lát sau tôi lẻn xuống. Mà là từng câu hỏi cho từng bước chân. Thằng em tôi đang tuổi trưởng thành.
Sẽ dừng viết 2 phút để nghĩ ra 2 tiếng trước mình làm gì. Muốn người ta chịu khó đọc dài để chăm chỉ và thông minh hơn cơ. Cái câu ấy bật ra trong đầu khi tôi đã rời chỗ cô ta chừng 200 mét tính theo đường chim bay.
Tất nhiên là không nên để điều đó xảy ra. Cái bàn nằm giữa cái cửa thông ra ngoài sân bên tay trái bạn và một cái cửa bên tay phải mà mở nó ra, đi tiếp 5 mét sẽ đến cánh cửa nhà vệ sinh, còn quẹo phải ngay thì sẽ xuống cầu thang. Thi thoảng vẫn bình luận vài câu.
Dù chúng ta có thể hơi tí là cười rộ lên. Hơn nữa, mọi người sau nhiều năm cũng dần quen với tiếng ngáy đều đều không lấy gì làm dễ chịu của nó. Họ ngắm nhau hồi lâu.
Và còn nhiều lí do khác. Và sự vô tư của họ là sự vô tư của những con lợn. Còn quá nhiều người không có cơ hội biết đọc biết viết, mãi mãi, trong đó chắc không thiếu mầm thiên tài.
Bạn thì không, bạn có thể tha thứ nhưng khó gắn bó hay tỏ ra niềm nở với những người lười tự sửa chữa. Nhưng mẹ ơi, luật không được chia đều. Mỗi tội viết đoạn nào lại thường quên ngay đoạn trước, hay bị lặp, trạng thái vẫn thay đổi liên tục.
Không ai ở xung quanh truyền cho cậu cảm giác đó. Hơn nữa, một sinh viên đã nghỉ học non một năm và không có nề nếp. Tất nhiên là bạn ác theo cách mà pháp luật không sờ gáy hoặc đủ tài để khi pháp luật sờ gáy, ông chủ chó nào đó đến hót bạn ra.