Ở đây, họ là vua bóng đá, chỉ thấy cùng lắm là người ngang hàng ghế, tả hữu quanh mình chứ không cần thấy người bên trên. Tôi từng tự hỏi sao công bố cả năm trời mà chúng không đem lại cho tôi một xu nhuận bút, một sự khuyến khích từ những người có chức năng hay một lời mời cộng tác. Có lẽ với cái vỏ to hơn, anh ta không vứt.
Nhưng rồi sẽ được nhiều người yêu quí. Hãy bỏ dần thói chờ đợi ấy đi vì có vô số tội ác và rủi ro đang chờ ập lên đầu những kẻ như vậy. Nên quả thực thế giới của bạn có nhiều cái ngu và đầy bệnh.
Nó vẫn còn hoang dã. Họ để khao khát cải tạo đời sống héo khô ngay từ lúc chưa mọc lên. Kệ sự thật là năng lực phát huy cũng thường là lúc năng lực dần cạn kiệt.
Những thằng bạn thân thì đã chuyển đi từ cấp II. Ta chờ ai đó đến hỏi ta. Sẽ đứng ngoài luồng đường to, chĩa ống kính vào những con người sống đời ấy và lưu lại những hình ảnh thú vị.
Để những kẻ không hoàn toàn thú tính nhưng chưa đủ nhận thức cũng như tôi (kẻ phải giết chúng khi bị dồn tới chân tường) không bị biến thành những con tốt thí. Lựa chọn là bài toán tạo hóa không giấu sẵn đáp số. Nhờ bác nhắc thế, cái đầu óc miên man của cháu nó mới không đi đến một thực tế quá xa vời thực tế bây giờ, không quên những người thân.
Ví dụ ngày mai, buổi sáng, vừa gắp sợi mỳ lên miệng, bác từ trong nhà đi ra vỗ vai cười: Ăn phải mời hai bác đã chứ. Nhưng cô không muốn giấu anh mình có một đôi mắt rất gian nên cô nhìn thẳng vào mắt anh. Ví với sự nín thở hợp lí hơn là một con chim bị treo cổ giữa mênh mông không bến đỗ chỉ có thể sống chừng nào còn vỗ cánh.
Tôi sẽ không đề cập chi tiết khả năng ngộ nhận ở đây vì nếu thế, những điều tôi viết không có giá trị một thiên tài kể sơ sơ về cái xảy ra trong và ngoài mình. Lần đầu, tôi mở cho mẹ xem một trang web có người viết về tôi gọi tôi là thiên tài, lòng đầy hồi hộp. Còn lại, bạn sáng tạo còn vì bạn thấy mình sáng tạo được và tin nó đem lại lợi ích cho mình cũng như đời sống hiện tại.
Dù tôi rất ghét những người ích kỷ và khe khắt. Trong thâm tâm, người ta có quyền tùy chọn thị trường cho sản phẩm sáng tạo. Rồi anh đến ngỏ lời, cô vô cùng sung sướng.
Tai họa có thể ập xuống bất cứ lúc nào. Vậy phải chăng tất cả đều có bản chất nhưng chưa tìm thấy hoặc chưa định nghĩa nổi mà thôi? Đôi khi chúng ta thử dùng một định nghĩa chung chung cho đời, nghệ thuật, người, vốn là những thứ gì đó hết sức chung chung: Phong phú. Nước mắt tôi lại rơi.
Tiếp đó đến cuốn sách, đến cái cùi chỏ phải rồi mới đến cái vai phải hoặc nách của bạn. Chỉ có 5 mẹ con nhà hổ Lâm Nhi còn uyển chuyển. Ngồi bên trái tôi là một người khá điềm tĩnh, ít reo hò.